Hehe...lang thang chờ thời khắc 2013 qua đi, mày mò cài đặt được code xem tivi(truyền hình) trực tuyến, học hỏi từ blog dunghennessy .
Cảm thấy thú vị, 2 mẹ con mở TV xem chương trình VTV1.
Ghi lại khoảnh khắc thú vị nầy.
Thân mời bạn blog ghé thăm cùng xem thành quả ở tiện ích đã cài đặt. Có rất nhiều kênh cho bạn lựa chọn nhé! Tiện ích ở dưới bài đăng mới và phần "xem thêm", gần chân trang.
Chúc một năm mới 2014 nhiều khởi sắc cho bạn, cho tôi, cho tất thảy mọi người trên dải đất cong cong hình chữ S!
HAPPY NEW YEAR!
Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013
Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013
Ngày hôm qua.........
1. Buổi sáng đi dự hội nghị tuyên dương khen thưởng năm học 2012-2013 nhận Bằng khen CSTĐ thành phố. Định không đi vì đau bao tử âm ỉ từ mấy hôm, nhưng rồi nghĩ lại PGD cũng "tùy hứng" lắm, lâu lâu mới tổ chức được một lần, nên ráng.Với lại có lẽ lần này mình nhận danh hiệu thi đua làm kỷ niệm, từ nay về sau không màng nữa, vì thật sự mỏi mệt với mọi sự đua chen rồi...
Chương trình cũng xôm tụ, có mấy tiết mục rộn rã không khí xuân của mấy cô giáo Mầm non
2. Trưa về xào đậu ve thịt bò cho Rồng với chị Châm măm măm, mình thì đau bụng quặn từng cơn, đành húp cháo trắng cầm hơi, rồi nằm mê mệt tới gần 4g chiều
5. Trên đường về gặp những hạt mưa bay bay nhẹ nhẹ....đúng là tiết Noel, chỉ khác là ở miền Bắc mưa phùn nặng hạt và rét căm căm. Nhớ về những ngày xưa đón Noel ở nhà thờ Quỳnh Lưu, Diễn Châu, Vinh cùng gia đình anh chị kết nghĩa, không khí tươi vui, hầu như thức cả đêm chuyện trò rôm rả, ăn tiệc thăm hỏi hết nhà nọ sang nhà kia, nhạc Giáng Sinh xua tan cái giá lạnh mùa đông khắp mọi nẻo đường.
Về nhà rồi Rồng với chị Châm lại tíu tít chuyện trò. Mình giăng mùng nằm sớm. Tin nhắn cô em đồng nghiệp chúc mừng GS. Hai chị em bấm nhắn động viên nhau tí rồi chìm vào giấc ngủ....
Khuya thức dậy mấy lần mà không ngủ lại được, phần vì lạnh từ trong ruột lạnh ra, phần vì những cơn đau âm ỉ.....Cảm giác cơ thể suy nhược không hề nhẹ......
Vài dòng lóc cóc để tự mình thu xếp với cuộc sống của mình thôi.......
Chương trình cũng xôm tụ, có mấy tiết mục rộn rã không khí xuân của mấy cô giáo Mầm non
2. Trưa về xào đậu ve thịt bò cho Rồng với chị Châm măm măm, mình thì đau bụng quặn từng cơn, đành húp cháo trắng cầm hơi, rồi nằm mê mệt tới gần 4g chiều
3. Chiều có bé học trò bên Úc về chơi, mấy cô trò ngồi nói chuyện mãi, bé Rồng tặng chị Châm bức tranh Giáng sinh
4. Chiều tối làm mấy liều thuốc(bao tử, rối loạn tiêu hóa), may nhờ Rồng với chị Châm nắn bóp tay chân cổ vai cho mới "tỉnh hồn". Không nỡ nhìn 2 chị em vì mẹ mà lỡ cuộc dạo chơi Noel, bật dậy mặc đồ như Kangguru che kín mít, 7g30 tối chở hai hắn sang huyện dạo một vòng. Hai chị em vào siêu thị chụp hình mê man, mình thì ngồi ghế đá ở ngoài chờ. Rồi chạy xe đến nhà thờ, ngồi trên xe chờ hai nàng hình hót tiếp. Ghé tiệm chè thái hai nàng mua 2 ly mang về.
Mình không khỏe nên chỉ mừn vài pic gọi là kỷ niệm một Noel buồn thôi!
5. Trên đường về gặp những hạt mưa bay bay nhẹ nhẹ....đúng là tiết Noel, chỉ khác là ở miền Bắc mưa phùn nặng hạt và rét căm căm. Nhớ về những ngày xưa đón Noel ở nhà thờ Quỳnh Lưu, Diễn Châu, Vinh cùng gia đình anh chị kết nghĩa, không khí tươi vui, hầu như thức cả đêm chuyện trò rôm rả, ăn tiệc thăm hỏi hết nhà nọ sang nhà kia, nhạc Giáng Sinh xua tan cái giá lạnh mùa đông khắp mọi nẻo đường.
Về nhà rồi Rồng với chị Châm lại tíu tít chuyện trò. Mình giăng mùng nằm sớm. Tin nhắn cô em đồng nghiệp chúc mừng GS. Hai chị em bấm nhắn động viên nhau tí rồi chìm vào giấc ngủ....
Khuya thức dậy mấy lần mà không ngủ lại được, phần vì lạnh từ trong ruột lạnh ra, phần vì những cơn đau âm ỉ.....Cảm giác cơ thể suy nhược không hề nhẹ......
Vài dòng lóc cóc để tự mình thu xếp với cuộc sống của mình thôi.......
Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013
Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013
Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013
Lặng lẽ nơi này - Hồng Ngọc
Lặng lẽ nơi này – Hồng Ngọc
Tình yêu mật ngọt
Mật ngọt trên môi
Tình yêu mật đắng
Mật đắng trong đời
Tình yêu như biển
Biển rộng hai vai
Biển rộng hai vai
Tình yêu như biển
Biển hẹp tay người
Biển hẹp tay người lạc lối
Em đi về nơi ấy
Nơi đâu nơi đâu
Sông cạn đá mòn
Trăng treo đầu con sóng
Tan theo tan theo
Chút tình xa vắng
Làm sao ru được tình vơi
À ơi nỗi đau này người
Tình yêu mật đắng
Mật đắng trong đời
Tình yêu như biển
Biển rộng hai vai
Biển rộng hai vai
Tình yêu như biển
Biển hẹp tay người
Biển hẹp tay người lạc lối
Em đi về nơi ấy
Nơi đâu nơi đâu
Sông cạn đá mòn
Trăng treo đầu con sóng
Tan theo tan theo
Chút tình xa vắng
Làm sao ru được tình vơi
À ơi nỗi đau này người
**********
Tình yêu vô tội
Để lại cho ai
Buồn như giọt máu
Lặng lẽ nơi này
Trời cao đất rộng
Một mình tôi đi
Một mình tôi đi
Đời như vô tận
Một mình tôi về
Một mình tôi về...với tôi
Tình yêu vô tội
Để lại cho ai
Buồn như giọt máu
Lặng lẽ nơi này
Trời cao đất rộng
Một mình tôi đi
Một mình tôi đi
Đời như vô tận
Một mình tôi về
Một mình tôi về...với tôi
Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013
Tạo thanh cuộn cho tất cả các Widget blog cayngot
I. Tạo thanh cuộn cho tất cả các Widget: nhận xét mới, bài đăng phổ biến, liên kết web, link blog bạn, khách ghé thăm…
1.Vào Thiết kế (Mẫu) → chỉnh sửa HTML
2.Dùng phím tổ hợp ctrl-f tìm thẻ ]]></b:skin>
3. Chèn vào trước thẻ ]]></b:skin> đoạn code sau:
.sidebar .widget{max-height:450px;
max-width:300px;
overflow:auto;}
.sidebar .widget{max-height:450px;
4. Lưu mẫu
5. Quay lại “xem blog” để thấy thành quả.
II. Tạo thanh cuộn cho tất cả các bài viết:
II. Tạo thanh cuộn cho tất cả các bài viết:
1.Vào Thiết kế (Mẫu) → chỉnh sửa HTML
2.Dùng phím tổ hợp ctrl-f tìm thẻ ]]></b:skin>
3. Chèn vào trước thẻ ]]></b:skin> đoạn code sau:
.post {
height:520px;
overflow:auto;
}
4. Lưu mẫu
5. Quay lại “xem blog” để thấy thành quả.
*****************
*****************
p/s: nguồn tổng hợp mày mò từ các blog giỏi thủ thuật http://namkna.blogspot.com/2011/08/tao-thanh-cuon-scrollbar.html#.Up6LbsRdWQk
http://www.thietkeblogger.net/2013/06/scrollbar-thu-thuat-tao-thanh-cuon-cho-blogger.htmlThứ Hai, 2 tháng 12, 2013
Kỵ húy Phụ Thân 30/10
Cha yên nghỉ giữa thung ngàn
Ngồi đây con nhớ miên man bóng Người
Khói nhang quyện tỏa Cha ơi!
Cầu cho Cha sớm về nơi Niết Bàn
Mười năm lìa cõi trần gian
Mong Cha thoát kiếp khổ nàn vô ưu
*******
Nhớ Cha....30/10/2013
Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013
Con nhớ bếp lửa hồng mênh mang….
Bếp lửa hồng mênh mang….
Con nhớ lắm Cha ơi!...Quá khứ bình yên như thước phim quay chầm chậm hiện về…
Những năm của thập kỷ 80…Những lần Cha đưa con đi thi học sinh giỏi ở thành phố, Mẹ phải “ứng lương” để hai cha con có tiền xe cộ đi lại và ăn tiêu .Sáng sớm khi trời còn tối mịt, Cha chở con bằng chiếc xe đạp Thống Nhất cũ kĩ.Hai cha con xuống bến xe, người thì ngồi theo số ghế đã được sắp hàng mua từ chiều hôm trước, xe đạp thì được chất lên mui xe ca.Quãng đường hơn một trăm km mà xe chạy ì à ì ạch gần cả ngày trời mới tới.Buổi trưa khi xe dừng lại nghỉ, mọi người ghé vào “cửa hàng tổng hợp” để mua cơm ăn, còn hai cha con mình dở gói cơm nếp đậu xanh mà Mẹ chuẩn bị sẵn, có khi có trứng gà chiên, có khi chỉ ăn với muối mè, vậy cũng xong một bữa…
Tám anh chị em con lớn lên trong sự nghèo khó chật vật .Cha Mẹ chỉ trông cậy vào những đồng lương công chức khiêm tốn, gạo sổ , vải vóc nước mắm dầu đèn tem phiếu...cũng đắp đổi qua ngày.Vườn nhà mình mùa nào thức nấy rau củ quả ăn không hết mang cho chòm xóm nhiều hơn là bán. Cha Mẹ sống nhân hậu với mọi người, nên ai cũng quý mến.
Cha khéo tay đan phên thưng nhà, chuốt tranh lợp nhà, đan bện chổi, đóng bàn ghế , đóng chạn úp chén bát...việc gì Cha cũng cần mẫn sớm hôm.Thói quen của Cha mỗi sáng sớm là ra vườn cuốc đất lật cỏ. trồng rau quả, chăm bón cây...
Điều con nhớ như in là tất cả sự lo lắng Cha Mẹ dồn tất cả tình thương chăm lo cho việc học tập của các con. Tiết trời mùa Đông giá lạnh cắt da thịt, nhưng trong ngôi nhà lá đơn sơ lúc nào cũng có bếp lửa hồng. Cha và các Anh của con đào gốc cây phơi khô làm củi sưởi. Tối tối, bên bếp lửa hồng, các con kẻ thì làm bài tập, người thì đọc thơ phú bên những ngọn đèn dầu. Rồi Cha cời than củi đặt dưới mấy cái giường của các con, giấc ngủ ấm nồng tình Cha Mẹ .Sáng Sáng, cứ 3-4 giờ sáng, Cha dậy đem gốc cây khô nhóm bếp lửa lên, rồi kêu khắp lượt các con dậy học thuộc bài, bếp lửa hồng mầu nhiệm Cha nhen lên ấm mãi lòng con đến tận bây giờ...
Ngày con ra trường bước lên bục giảng, Cha vẫn tận tụy lo lắng cho con. Con thật bất ngờ và cảm động đến rơi nước mắt khi Chị Hai con xuống thăm mang theo món quá đặc biệt của Cha: cột kèo Cha đục sẵn bó thành một bó là vật liệu để con có một cái bếp nấu nướng nho nhỏ xinh xinh. Con nhờ người ráp vào, rồi trộn rơm với đất vắt lên thành bức tường chắn gió, xin lá mía ở nhà học trò đan lại lợp "nhà bếp", như mô hình nhà "dã chiến" vậy. Năm ấy Cha tròn 70...Con tự hào với bạn bè đồng nghiệp với học trò với tất cả mọi người về tình yêu thương lo lắng đặc biệt của Cha dành cho con biết dường nào...
Rồi con lập gia đình...bước chân theo người bạn đời vào SG lập nghiệp. Cha vẫn thường xuyên thư từ động viên con, vẫn lời lẽ đằm thắm nhớ thương đứa con gái tha hương đất khách quê người.Cha dặn dò nhẫn nhịn trong tình chồng vợ. Cha khuyên bảo con giữ mối quan hệ thân thiện mến thương với tất thảy mọi người, biết cho đi trước khi nhận về mình tình nghĩa nhân đồng loại, Cha mong con hòa nhập với người với cảnh, có chí tiến thủ vươn lên...Nhiều và nhiều lắm những mong ước của Cha, những kỳ vọng lớn lao cho con...
Trước khi Cha mất khoảng 2 tuần, con xin phép nhà trường được về thăm nom an ủi Cha. Nhìn Cha tiều tụy vì đau đớn, nằm yên một chỗ, thân xác khô héo chỉ còn da bọc xương, con đau lòng quá...Đêm đêm, các con đốt bếp lửa hồng lên canh giấc ngủ chập chờn của Cha...Bao nhiêu ngày con về là bấy nhiêu đêm con đau buốt ngực vì xót thương Cha...Khối u di căn kín đầy ổ bụng bít hết đường tiểu tiện...Gần cả tháng trước lúc ra đi, Cha không hề ăn uống được gì cả, chỉ sống nhờ nước biển chuyền trực tiếp vào ven...Cứ 2-3 bữa Cha phải vật lộn với những cơn co thắt ruột đẩy chất đào thải đại tiện qua đường miệng...Các con phải dùng nước nóng lăn chườm thì Cha mới thải nước tiểu được chút ít..."Con ơi Cha thèm cháo...thèm cơm canh...thèm rau lang luộc....Không ăn được gì thế này làm sao sống con ơi...." Các con chỉ biết nuốt nước mắt nghẹn ngào...
Con không được ở nhà tiễn Cha giây phút cuối...vì tính chất công việc không có phép giữa năm học, nhà trường rồi PGD gọi con vào công tác...Con lên chuyến tàu đêm chủ nhật, màn đêm thăm thẳm rét mướt mang theo...con nhớ về bếp lửa hồng Tình Cha , dỗ dành bản thân mình suốt cả quãng đường dài cô quạnh...Sáng thứ 3 con vào đến nơi...Trưa thứ 6 trên đường đi học TCCT về, con thấy ruột gan mình như có lửa thiêu đốt, liền tạt vào Bưu điện gọi về nhà, gặp em trai con hỏi xem Cha khỏe chút nào không...Nào ngờ em trai con cho hay Cha đã ra đi...Con đứng không vững trong buồng nghe điện thoại...vất vả lắm con mới chạy xe về đến khu tập thể cho chồng con hay tin...
Mãn tang Cha, con cũng không về được...Dõi mắt về xứ sở thăm thẳm nghẹn ngào Cha ơi........Cha đi rồi, bỏ lại Mẹ và các con với bao gánh nặng lo toan nợ trần gian chưa trả hết...Người Bạn Đời của con cũng đột ngột bỏ ra đi theo Cha đến chốn cửu tuyền...Con chới với trong sự mất mát bờ vai dựa dẫm ...Con gái con chưa đủ lớn để chịu đựng nỗi đau mất đi một người Cha...Vòng xoay số phận nghiệt ngã trút lên bờ vai con gầy guộc mỏng manh yếu đuối...
Đêm nay con gái ngồi gõ lóc cóc những tâm sự không đầu không cuối, đốt nén tâm nhang thương về bóng Người nơi xa khuất...
Ngồi đây con lại nhớ bếp lửa hồng mênh mang Tình Cha quá ...Cha ơi!!!!!!!!!
p/s: Ngày Kỵ húy Phụ Thân cận kề…post lại entry cũ thay cho nỗi niềm thương nhớ…..
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)