Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Ký ức và hiện tại........Cha ơi!!!!!!!

Ký ức và hiện tại........Cha ơi!!!!!!!
17:05 4 thg 12 2010Công khai4 Lượt xem 15
Ngày mai...30/10 - Kỵ Húy linh hồn Cha...Con gái ngồi đây với những tâm sự không đầu không cuối...ký ức và hiện tại đan xen ...có lúc con liêu xiêu muốn gục ngã trong thế giới tâm tưởng của riêng mình...


Cha lâm trọng bệnh - ung thư manh tràng - và ra đi vào một ngày cuối tháng 10 âm lịch 2004.
Cha ơi! Cũng vì cuộc mưu sinh mà con gái lưu lạc tha hương không thể về lạy tạ trước bàn thờ Cha mỗi lần kị húy, đành chỉ biết day dứt thương Mẹ, thương anh chị em, và nhớ Cha trong nỗi đau cách trở không gian mà thôi!
Con nhớ lắm Cha ơi!...
          Quá khứ  bình yên như thước phim quay chầm chậm hiện về…
Những năm của thập kỷ 80…Những lần Cha đưa con đi thi học sinh giỏi ở thành phố, Mẹ phải “ứng lương” để hai cha con có tiền xe cộ đi lại và ăn tiêu .Sáng sớm khi trời còn tối mịt, Cha chở con bằng chiếc xe đạp Thống Nhất cũ kĩ.Hai cha con xuống bến xe, người thì ngồi theo số ghế đã được sắp hàng mua từ chiều hôm trước, xe đạp thì được chất lên mui xe ca.Quãng đường hơn một trăm km mà xe chạy ì à ì ạch gần cả ngày trời mới tới.Buổi trưa khi xe dừng lại nghỉ, mọi người ghé vào “cửa hàng tổng hợp” để mua cơm ăn, còn hai cha con mình dở gói cơm nếp đậu xanh mà Mẹ chuẩn bị sẵn, có khi có trứng gà chiên, có khi chỉ ăn với muối mè, vậy cũng xong một bữa…
Tám anh chị em con lớn lên trong sự nghèo khó chật vật .Cha Mẹ chỉ trông cậy vào những đồng lương công chức khiêm tốn, gạo sổ , vải vóc nước mắm dầu đèn tem phiếu...cũng đắp đổi qua ngày.Vườn nhà mình mùa nào thức nấy rau củ quả ăn không hết mang cho chòm xóm nhiều hơn là bán. Cha Mẹ sống nhân hậu với mọi người, nên ai cũng quý mến.
Cha khéo tay đan phên thưng nhà, chuốt tranh lợp nhà, đan bện chổi, đóng bàn ghế , đóng chạn úp chén bát...việc gì Cha cũng cần mẫn sớm hôm.Thói quen của Cha mỗi sáng sớm là ra vườn cuốc đất lật cỏ. trồng rau quả, chăm bón cây...
Điều con nhớ như in là tất cả sự lo lắng Cha Mẹ dồn tất cả tình thương chăm lo cho việc học tập của các con. Tiết trời mùa Đông giá lạnh cắt da thịt, nhưng trong ngôi nhà lá đơn sơ lúc nào cũng có bếp lửa hồng. Cha và các Anh của con đào gốc cây phơi khô làm củi sưởi. Tối tối, bên bếp lửa hồng, các con kẻ thì làm bài tập, người thì đọc thơ phú bên những ngọn đèn dầu. Rồi Cha cời than củi đặt dưới mấy cái giường của các con, giấc ngủ ấm nồng tình Cha Mẹ .Sáng Sáng, cứ 3-4 giờ sáng, Cha dậy đem gốc cây khô nhóm bếp lửa lên, rồi kêu khắp lượt các con dậy học thuộc bài, bếp lửa hồng mầu nhiệm Cha nhen lên ấm mãi lòng con đến tận bây giờ...
Ngày con ra trường bước lên bục giảng, Cha vẫn tận tụy lo lắng cho con. Con thật bất ngờ và cảm động đến rơi nước mắt khi Chị Hai con xuống thăm mang theo món quá đặc biệt của Cha: cột kèo Cha đục sẵn bó thành một bó là vật liệu để con có một cái bếp nấu nướng nho nhỏ xinh xinh. Con nhờ người ráp vào, rồi trộn rơm với đất vắt lên thành bức tường chắn gió, xin lá mía ở nhà học trò đan lại lợp "nhà bếp", như mô hình nhà "dã chiến" vậy. Năm ấy Cha tròn 70...Con tự hào với bạn bè đồng nghiệp với học trò với tất cả mọi người về tình yêu thương lo lắng đặc biệt của Cha dành cho con biết dường nào...
Rồi con lập gia đình...bước chân theo người bạn đời vào SG lập nghiệp. Cha vẫn thường xuyên thư từ động viên con, vẫn lời lẽ đằm thắm nhớ thương đứa con gái tha hương đất khách quê người.Cha dặn dò nhẫn nhịn trong tình chồng vợ. Cha khuyên bảo con giữ mối quan hệ thân thiện mến thương với tất thảy mọi người, biết cho đi trước khi nhận về mình tình nghĩa nhân đồng loại, Cha mong con hòa nhập với người với cảnh, có chí tiến thủ vươn lên...Nhiều và nhiều lắm những mong ước của Cha, những kỳ vọng lớn lao cho con...
Trước khi Cha mất khoảng 2 tuần, con xin phép nhà trường được về thăm nom an ủi Cha. Nhìn Cha tiều tụy vì đau đớn, nằm yên một chỗ, thân xác khô héo chỉ còn da bọc xương, con đau lòng quá...Đêm đêm, các con đốt bếp lửa hồng lên canh giấc ngủ chập chờn của Cha...Bao nhiêu ngày con về là bấy nhiêu đêm con đau buốt ngực vì xót thương Cha...Khối u di căn kín đầy ổ bụng bít hết đường tiểu tiện...Gần cả tháng trước lúc ra đi, Cha không hề ăn uống được gì cả, chỉ sống nhờ  nước biển chuyền trực tiếp vào ven...Cứ 2-3 bữa Cha phải vật lộn với những cơn co thắt ruột đẩy chất đào thải đại tiện qua đường miệng...Các con phải dùng nước nóng lăn chườm thì Cha mới thải nước tiểu được chút ít..."Con ơi Cha thèm cháo...thèm cơm canh...thèm rau lang luộc....Không ăn được gì thế này làm sao sống con ơi...."   Các con chỉ biết nuốt nước mắt nghẹn ngào...
Con không được ở nhà tiễn Cha giây phút cuối...vì tính chất công việc không có phép giữa năm học, nhà trường rồi PGD gọi con vào công tác...Con lên chuyến tàu đêm chủ nhật, màn đêm thăm thẳm rét mướt mang theo...con nhớ về bếp lửa hồng Tình Cha , dỗ dành bản thân mình suốt cả quãng đường dài cô quạnh...Sáng thứ 3 con vào đến nơi...Trưa thứ 6  trên đường đi học TCCT về, con thấy ruột gan mình như có lửa thiêu đốt, liền tạt vào Bưu điện gọi về nhà, gặp em trai con hỏi xem Cha khỏe chút nào không...Nào ngờ em trai con cho hay Cha đã ra đi...Con đứng không vững trong buồng nghe điện thoại...vất vả lắm con mới chạy xe về đến khu tập thể cho chồng con hay tin...
Mãn tang Cha, con cũng không về được...Dõi mắt về xứ sở thăm thẳm nghẹn ngào Cha ơi........Cha đi rồi, bỏ lại Mẹ và các con với bao gánh nặng lo toan nợ trần gian chưa trả hết...Người Bạn Đời của con cũng đột ngột bỏ ra đi theo Cha đến chốn cửu tuyền...Con chới với trong sự mất mát bờ vai dựa dẫm ...Con gái con chưa đủ lớn để chịu đựng nỗi đau mất đi một người Cha...Vòng xoay số phận nghiệt ngã trút lên bờ vai con gầy guộc mỏng manh yếu đuối...
Xin đốt nén tâm nhang thương về bóng Người nơi xa khuất - Cha ơi!!!.......
***************
Cha ơi! Con nhớ...
Tinh Cha huyết Mẹ bao ngày
Mà nên vóc dáng hình hài của con
Sinh thành công ví tựa non
Thâm ân dưỡng dục vuông tròn thẳng ngay
Cha giờ sương khói ngàn mây
Đến miền lạc cảnh kiếp này, kiếp sau???
Cha ơi! Con quặn lòng đau
Nhớ Cha con niệm từng câu dặn dò:
" Qua sông thời phải lụy đò
Một điều nhịn - chín lành cho thân mình
Dạy con: sai - đúng phân minh,
Cương - nhu hợp lẽ hợp tình mới nên..."
Cha đi về chốn cửu tuyền
Mang theo đau đớn nghiệp duyên ta bà
Con cầu Đức Phật Di Đà
Cam lồ tưới tẩm cho Cha thoát trần
Vãng sang tịnh độ Tây phương
Nhẹ nhàng đối trị vô thường đến đi...


Tâm nhang quyện tỏa nơi này...
Cha ơi! Con nhớ tháng ngày bên Cha...
Giờ đây nước mắt vỡ òa...
Nhớ Cha...Thương lắm Mẹ Già chênh vênh...
Vắng Cha...đời Mẹ gập ghềnh...
Trăng tà...xế bóng...càng mênh mông buồn.......
_ncayngot _04/12/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Link : CLICK HERE
Hình ảnh : [img]Link hình ảnh URL[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ yotube[/youtube]
Nhaccuatui : [nct]Link nhạc từ Nhaccuatui[/nct]

Xem thêm